suy nghĩ quá mức
15 Th4

Như nào để dùng lại suy nghĩ quá nhiều ? suy nghĩ quá mức . Những kỳ thi , kiểm tra , công việc , thế giới xung quanh .. quá nhiều suy nghĩ đang tràn ngập tâm trí chúng ta mỗi ngày . Đây là cái gì mà giúp tôi trong hành trình cuộc sống . Để tôi kể cho bạn một câu truyện : người thầy – học trò . Họ ngồi nói chuyện ngoài thiên nhiên , người học trò hỏi người thầy : thầy có bao giờ cố gắng để làm quen với những sự thật chân lý , thói quen không ? Người thầy nói : chân lý gì ? Người học trò trả lời : chân lý về cuộc sống . Người thầy trả lời : khi tôi đói tôi ăn , khi tôi khát tôi uống nước và khi tôi mệt tôi đi ngủ . Sau đó người học trò cười và nói : đó là cái mọi người đều làm . Sau đó người thầy trả lời với một giọng rất thư thái : không , vì khi bạn đang ăn bạn đang nghĩ đến rất nhiều thứ do đó làm cho bạn bị phân tán . Đó là như nào tôi nhìn sự suy nghĩ quá mức về bản chất . Cách đầu tiên mà giúp tôi là : sự lưu tâm . Câu chuyện đó là về phát triển sự nhận thức 100% trong mỗi tế bào , trong cơ thể chúng ta . Vì nhiều người trong chúng ta sống trong như cái máy khi đi trên phố , chúng ta là những người máy . Sự lưu tâm là về ý thức , về cảm giác đang dâng lên trong cơ thể bạn . Cho phép những suy nghĩ và cảm xúc chảy qua bạn mà không có phán xét . Đó không phải là về phản ứng lại cái gì bạn đang cảm thây . Bởi vì toàn bộ thế giới mà chúng ta đang sống , nhiều người đang rất vội vã , mà chúng ta đã không lưu tâm , chúng ta không để tâm . Lưu tâm thực tại là khi chúng ra chạm vào cái khoảnh khắc hiện tại 100% , bạn trở lên biết rõ , có ý thức thậm chí ngay cả khi đang rửa bát , dẫn chó đi bộ . Nhai thức ăn của bạn thay vì nuốt thức ăn . Tập luyện , sử dụng cơ thể , trở thành người quan sát lắng nghe hơi thở của bạn như nào . Hit sâu vào trong lồng ngực , hít vào , thở ra , tìm đến thiên nhiên . Tất cả cái này giúp chúng ta dừng suy nghĩ qua mức . Cái gì khác biệt giữa suy nghĩ quá mức và lưu tâm . Bạn có toàn bộ danh sách mà bạn phải làm hôm nay , bạn đang đi trên phố , bạn đâm đầu vào cột điện , nên bạn là đang không tỉn táo , có ý thức khi bạn đang đi bộ vì bạn đang suy nghĩ qua mức . Lưu tâm là khi tâm trí bạn rất sắc bén , bạn có thể thấy cái cột điện đó từ rất xa .Đông vật trong cái tâm trí tự nhiên của chúng là rất lưu tâm , chúng biết khi nào là động đất đang đến trước khi nó đến . Vì chúng có cái gắn kết giữa trái tim, tâm trí và cơ thể . Tất cả cái này giúp chúng không suy nghĩ quá mức . Khi bạn suy nghĩ quá mức bạn sẽ bị hack . Bởi vì đó là như nào tôi thấy cái tâm trí như là một cái hệ thống hoạt động . Chúng ta suy nghĩ quá mức vì chúng ta đang cưỡng lại cái suy nghĩ chúng ta đang có . Nhưng lưu tâm là buông ra sự cưỡng lại đó . Bước tiếp theo là là bước vào cái hành động triệt để , làm luôn . Cái gì tôi luôn thích làm trong hành trình của tôi là thoát khỏi cái khoảnh khắc bị đóng băng . Lúc bị đóng băng đó là cái tình trạng tê liệt . Sự phân tích là cái làm tê liệt . Cái đó xảy ra khi bạn lập kế hoạch qua nhiều  . Lý thuyết cần đủ , thêm nhiều thực hành . Nó sẽ không bao giờ là dễ dàng vì khi bạn đi sâu vào hành động triệt để , bạn đang bước vào những cái cong chưa biết . Bạn chỉ có thể làm được khi bạn ngừng đưa cho chính bạn cái gì quá khó khăn . Đó là như nào để dừng suy nghĩ quá mức . Bước tiếp theo là buông ra cái gọi là sự hoàn hảo . Tôi nói về buông ra cái hoàn hảo là khi mà cái hoàn hảo bắt đầu . Tôi đã thấy điều đó , cái gì giữ chúng ta bị khóa trong những suy nghĩ quá nhiều : sự giả định . Sự giả định sẽ cho những kết luận sai . Bởi vì chúng ta đang cố gắng kiểm soát mọi thứ bên ngoài chúng ta . Khi chúng ta suy nghĩ quá nhiều , nhiều lần chúng đến từ sự kích thích bên ngoài . Bởi vì cái cơ chế suy nghĩ dừng lại khi chúng ta có thể chấp nhận bản thân 100% , khi chúng ta có thể yêu bản thân 100% , đó không phải là đảm bảo mọi thứ đến chính xác , gọn gàng , vì nó sẽ tạo ra nhiều áp lực , stress lên cơ thể . Đó là về đưa cho bản thân sự nghi ngơi . Nhiều người trong chúng ta suy nghĩ qua mức vì chúng ta chờ đợi cái sự đồng ý từ người khác . Chúng ta chờ đợi sự công nhận từ người khác . Chúng ta lo lắng , chúng ta mang cái gì người khác nghĩ về chúng ta . Cách duy nhất để dừng suy nghĩ về cái đó là sự mãnh liệt , táo bạo . Nói điều gì mà lay động cả thế giới , thậm chí còn làm sợ cả chính bạn kiểu như“ tôi vừa nói như thế à ? “ . Đó là như nào để dừng lại suy nghĩ quá mức . Đó là buông suy nghĩ ai là bạn đi . Cái thứ tư là : tôi sử dụng cái công cụ của tầm nhìn rộng .Vì hầu hết suy nghĩ của chúng ta là sự phản chiếu  ra , chúng là cấu trúc do người tạo ra, chúng ta vẽ ra ở sâu trong tâm trí nhưng chúng không là thật . Chúng ta phải dừng sự nhận dạng về suy nghĩ của chúng ta như là : suy nghĩ của chúng ta là của chúng ta . Tôi luôn nhận ra rằng nếu tất cả mọi người đặt vấn đề của hộ lên một đống , nhiều người trong chúng ta sẽ giật lấy mảnh giấy của chúng ta trở lại ngay lập tức . Vì vấn đề của chúng ta chỉ là vấn đề khi chúng ta nghĩ về chúng , khi chúng ta cứ ngẫm nghĩ về chúng , khi chúng ta không chìm trong khoảnh khắc của hiện tại . Tầm nhìn rộng là thấy rằng , khi chúng ta nói về làm tăng cái tần số , nhiều người trong chúng ta đang sống trong dao động thấp , vì chúng ta dành cả ngày chỉ để tập chung vào cuộc đời chúng ta  . Khi bạn bắt đầu giúp mọi người xung quanh , bạn không thể bắt đầu nghĩ về tất cả vấn đề của bạn . Bạn muốn bắt đầu chia sẻ với thế giới , đưa ra những cách , giả pháp mà làm cho cuộc đời tất cả mọi người tốt đẹp hơn . Bạn vượt ra ngoài bản thân , không có thời gian để bắt đàu lo nghĩ về chính bạn . Cái đó sẽ dừng những suy nghĩ quá mức . Cách cuối cùng là tránh xá người mà luôn suy nghĩ quá mức . Tôi luôn nhận thức rằng nếu tôi ở quanh người mà nói chuyện tầm phào quá nhiều , tôi tốt hơn là nên chạy đi . Vì tôi không muốn phán xét người khác , vì tôi biết nó kết thúc ở đâu . Nó chỉ dẫn đến sự tách biệt . Tôi kết nối và gần với người giúp nâng cao tâm hồn , tinh thần tôi . Bạn đang tập chung vào cái gì bạn muốn hay cái gì bạn sợ . Tôi biết nguồn tin gì tôi hòa nhịp cùng vì tôi thậm chí còn không xem các bản tin tức . Nhiều đài báo làm thúc đẩy cái sợ hãi , chúng ta lấy cái sợ đó vào trong chúng ta , và bây giờ chúng ta có rất nhiều vấn đề để nghĩ đến . Nên bạn phải hỏi chính bạn cái gì bạn chon hòa nhịp vào mỗi ngày . Tôi yêu thích tự nhiên , biển cả , mặt trời , vì thế nó giúp tôi làm sạch tâm trí . Ăn uống nguồn từ hoa quả , cây trái mang đến sự lưu tâm , ở với người mà luôn là vươn lên cao hơn mang đến sự sáng sủa tâm trí hơn . Làm nó đơn giản là triết lý của tôi về cuộc sống . Vì nếu bạn càng làm phức tạp cuộc sống , nó càng trở lên nhàm chán , nó trở nên gian khổ , cam go hơn , sẽ vật lộn nhiều hơn để thức dậy mỗi ngày . Đơn giản hóa là một dạng cao hơn của phức tạp , tinh vi . Đơn giản là hiệu quả . Cái đó sẽ giúp chúng ta dừng lại suy nghĩ quá mức . Nhiều người chúng ta muốn làm nhiều hơn vì nó có vẻ như là sẽ tốt hơn , nhưng chúng ta có thể làm ít mà kiếm nhiều hơn  . Đó là về biết cái gì bạn muốn vì nếu bạn không biết cái gì bạn muốn , bạn sẽ nghĩ nhiều hơn nhiều . Nếu bạn không biết tại sao bạn đến đây thì những suy nghĩ cứ thế sẽ nhân lên , nhân lên . Nhưng cái gì tôi đang làm là đơn gian mọi mặt trong cuộc sống của tôi , tôi không muốn rắc rối ^^ . Tôi chỉ muốn sự thả lỏng thảo mái như ở ngoài thiên nhiên này . Nhiều người chúng ta suy nghĩ qua mức vì chúng ta bị kích thích qua nhiều , cafe ,soda,cocain . Vì thế chúng ta trải qua hàng nghìn suy nghĩ mỗi giờ . Cái gì tôi nhận ra trong hành trình cuộc sống này là cái môi trường chúng ta chọn ở , định hình nên chúng ta là ai . Do đó để không có những suy nghĩ quá đáng này . Một lần nữa là chúng ta phải đón nhận thiên nhiên mỗi ngày , thiền mỗi ngày , những suy nghĩ đó sẽ đi qua như là đám mây . Bởi vì khi chúng ta thấy rằng nơi chúng ta gần nhiều nhất , là cái gì cuối cùng chúng ta sẽ trở thành . Chúng ta phải hỏi bản thân là nơi nào bạn đang dùng cái thời gian tốt nhất 8 giờ của ngày và quan trọng hơn như nào chúng ảnh hưởng đến suy nghĩ của chúng ta . Vì cái bí mật để dừng cái suy nghĩ qua mức là sự lưu tâm , cái đó chỉ xảy ra khi bạn đặt chính bạn trong môi trường mà bổ sung cho năng lượng của chính chúng ta . Mỗi ngày tôi đang vui thích , vì tôi hiểu là trong cái ma trận này nhiều người chúng ta muốn chạy marathon . Nhắc nhở chính bạn sống cuộc đời tràn ngập , nhắc nhở chính bạn là 100 năm nữa kể từ bây giờ , nếu bạn còn sống , vấn đề của bạn đang nghĩ bây giờ có còn quan trong không ?  Cuối của mỗi ngày cái gì quan trong nhất là ai đã có nhiều niềm vui nhất .

Leave a comment